Em có vô vàn lý do để yêu thanh phố này. Mà một trong những
lý do đó là những café vỉa hè.
Em thích được ngồi nhâm nhi ly café nóng, nghe gió thổi,
nhìn nắng đổ, ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố, tán chuyện phiếm, suy nghĩ
vu vơ về cuộc đời và nói chuyện với những người lạ.
Một buồi chiều đẹp trời em đã ngồi ở góc phố quen đó, cầm trong
tay tách Capu nóng và kể về những ước mơ nhỏ nhoi của mình với 1 người lạ và một
người hơi lạ J.
Em chỉ biết bạn bán café, bạn còn lại em thậm chí còn không nhớ được mặt, chắc
bạn ấy cũng thế. Ba người ngồi trong tam giác café và nói về những ước mơ xuẩn
ngốc của tuổi trẻ. Tất cả cùng nói cùng cười, vui như trẻ thơ. Ai cũng có một ước
mơ, một nỗi niềm, một sở thích nho nhỏ, những điều ngốc nghếch nằm trong một giấc
mơ con con, chỉ để mơ thôi, chứ không phải để biến thành sự thật. Những câu
chuyện mang màu của sự khờ dại, không phải những dự định hái ra tiền, không phải
những kế hoạch táo bạo, chỉ là câu chuyện về quán café con con, về hàng cơm yêu
thích, về góc nhỏ tự kỷ, về giấc mơ thời trẻ dại…chỉ thế thôi mà chúng em hào hứng
như nói về 1 kế hoạch vĩ đại.
Không ai đánh thuế giấc mơ. Có kể ra mới biết không chỉ mình
em là kẻ mãi sống mộng mơ giữa thời đại này.
“Hãy cứ dại khờ hãy cứ ước mơ!”