Người mẹ vĩ đại ở đâu? Chẳng phải Âu Cơ đội đá vá trời, chính là bà
mẹ lắm lời của tôi suốt ngày ca cẩm chuyện tôi mãi chưa lấy chồng để mẹ
yên tâm. Là bà mẹ cổ lỗ không biết dùng máy tính, máy tính với mẹ chỉ là
các nút on/off và biểu tượng internet, hết mở rồi lại tắt, mẹ cũng
chẳng biết đến anh Gồ, bạn Fây hay bạn Ya-hu gì sất. Là bà mẹ chỉ biết
dùng điện thoại để nghe và gọi, đến nhắn tin cũng chẳng biết luôn. Cháu
tôi 3 tuổi, cầm cái điện thoại của tôi là mở Angry bird ra chơi nhoay
nhoáy, nhưng mẹ tôi thì chịu, tắt trò chơi ở đâu cũng bó tay chứ đừng
nói là mở.
Người mẹ vĩ đại của tôi thích xem phim
truyền hình nhiều tập, đang xem thì ngủ từ lúc nào chẳng biết, nhưng cứ
thích mở tivi xem mới chịu, rồi cứ thế ngủ khò khò, gáy o o luôn. Mẹ
chẳng biết đến dưỡng da, làm tóc hay làm móng, da mẹ sạm, chân tay mẹ
khô và đầy những vết chai to đùng đã cứng lại theo thời gian, cứ đến mùa
đông lại nứt nẻ chảy máu.
Mẹ tôi hay càu nhàu những chuyện cỏn con (
mà
tính mẹ hay lo ra nên cứ nói mãi, nhiều lúc làm các con cáu nên cãi
lại. Cũng có khi mẹ tủi thân, nhưng rồi lại quên luôn, chắc vì không
chấp bọn trẻ con : P ), mẹ hay cứ tiếc từng đồng đi chợ, ăn ngon chẳng dám, mặc đẹp cứ tiếc để lúc mấy đứa con lớn tướng (
cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng)
lèo nhèo đòi viện trợ mẹ lại gửi cho vài đồng. Nghỉ hưu rảnh rỗi nhưng
cũng chẳng dám đi du lịch, lúc bị ốm mẹ cũng ngại đi viện vì tiếc tiền (
mặc dù có bảo hiểm),
mẹ còn bảo chị gái tôi đừng nói tôi biết vì sợ tôi lo lắng. Tôi về thăm
mẹ thì mẹ bảo về làm gì cho mệt, rồi lại bảo cứ ở nhà mà chơi với cháu,
ra viện với mẹ làm gì cho mệt ra. Nghe mà rơm rớm nước mắt, thương mẹ
chẳng hết.
Mẹ vĩ đại của tôi
hết sức bình thường, cũng khó tính, cũng buôn chuyện xóm giềng, cũng lẩm
cẩm, cũng lo xa như mọi bà mẹ khác. Và tôi nghĩ, tất cả mọi bà mẹ đều
vĩ đại như thế, đều hy sinh rất nhiều thứ trong cuộc đời vì con cái của
mình.
Viết đến đây thì thấy tự nhiên cơn xúc động trào lên, dừng đã. Hôm nào sẽ viết tiếp phần Bố vĩ đại.