Wednesday 12 June 2013

Nắng hè oi ả

Cái nắng mùa hè làm tôi thấy mình có thể phát điên lên được.

Mỗi khi mệt mỏi, tôi thấy thật cô đơn -"sự cô đơn trong mối quan hệ với người khác còn thấm thía hơn nhiều nỗi cô đơn khi chỉ có một mình" - gần đây tôi càng ngày càng cảm nhận được sâu sắc câu nói này, những mối quan hệ nhạt dần khiến tôi thấy mình quá đỗi bơ vơ trước thế giới rộng bao la này. Tôi chỉ là một cá thể nhỏ nhoi giữa dòng xoáy cuộc sống, tôi đã từng tưởng có thể một mình bước tới mọi con đường tôi muốn, nhưng hóa ra có rất nhiều việc ngoài tầm với của mình, tôi chỉ như chú cá nhỏ đuổi theo cầu vồng mà thôi. Tôi thật ngây thơ.

Mùa hè nóng bức. Tôi đã không còn nghĩ về những điều mất mát. Bởi tất cả đã qua, qua rồi. Như ánh mặt trời rạng rỡ hôm nào đã vĩnh viễn biến mất.

Tôi muốn được yêu thương, muốn có một bờ vai tựa vào khi muốn khóc, muốn có một bàn tay nắm lấy khi run rẩy. Phải, tôi chỉ muốn được yêu thương mà thôi.

Stupid




Trí não dặn dò rằng tôi nên làm thế này, nên xử sự thế đó. Nhưng cảm xúc của tôi chẳng để tôi làm như những gì tôi nghĩ mà cứ đẩy tôi đi trật đường ray mà tôi đã cố vạch ra bất chấp nỗ lực của chính tôi.

Xét cho cùng thì tôi sống quá cảm tính cá nhân, điều đó khiến tôi gặp khó khăn trong việc kết nối với thế giới bên ngoài và làm nứt gãy một số mối quan hệ mà tôi đang có.
Càng coi trọng mối quan hệ của mình bao nhiêu thì tôi càng không thể dùng lý trí để điều khiển cảm xúc của mình được bấy nhiêu.  

Nhưng "Không làm khác được"!