Sunday 23 February 2014

Nếu em dựa hết vào Anh, thì lúc cần Anh sẽ dựa vào ai?


Hôm nay em vừa từ chối lời đề nghị ngọt ngào của anh: "Anh muốn Em đến ở cùng Anh".

Em chỉ là một cô gái tỉnh lẻ ngờ nghệch. Tha hương xứ người bao năm, thế mà em vẫn trụ vững được đến lúc này, thật chẳng dễ dàng gì. Cũng có những lúc mệt mỏi, em chỉ muốn có ai dang tay ra cho mình vịn vào để em được thảnh thơi sống và đọc. Em thích đọc. Em đọc nhiều những câu chuyện thực tế hơn là những cuốn tiểu thuyết màu hồng. Em thích xem các chương trình dạy cách sống, cách làm hơn là những bộ phim lãng mạn nhiều nước mắt. Bởi em hiểu rằng đời không như là mơ, giấc mơ chỉ đến với các cô công chúa xinh đẹp kiều diễm, còn em bình thường lắm, lại không biết cách thể hiện mình, em chỉ có điểm mạnh là em rất lành và thật thà, vậy thôi.

Em đơn giản và thực tế nên em chẳng thích những người hay nói lời hoa mỹ, em chẳng yêu những người hào nhoáng. Em yêu người đàn ông của gia đình, là Anh. Em yêu anh, càng yêu hơn khi thấy anh biết lo toan cho gia đình, quan tâm chăm sóc ba mẹ, em trai, yêu anh hơn nữa khi thấy anh hết lòng với bạn bè. Vậy thôi.

"Vậy thôi", thế mà cũng có những lúc em chồn chân. Đường đời dài rộng, em cũng có lúc thấy đắn đo vì nghĩ anh chẳng yêu em nhiều. "Vậy thôi", thế mà cũng có những lúc em tủi thân rơi nước mắt. Rồi em lại nắm tay anh đi tiếp. Em tin sẽ đi tiếp cùng anh đến hết quãng đời này.

Thế mà em lại từ chối lời đề nghị ngọt ngào kia. Câu chuyện lẽ ra sẽ khác nếu lời đề nghị này không phải được đưa ra vào lúc em đang chật vật tìm nhà chuyển cửa, đang đau đầu giữa khả năng tài chính của mình và những nơi em muốn, giữa nơi ở có mức tiền hợp lý và những căn nhà xinh xinh có ô cửa lãng mạn. Cuộc sống là thế, cứ phải cân bằng mọi thứ, chẳng thể nào muốn đủ thứ được, anh nhỉ!

Anh nói anh cũng có lúc yếu lòng, anh muốn bên em nhưng cũng sợ đường xa mệt mỏi lại lỏng tay. Em cũng sợ, nhưng nếu đã muốn buông thì dẫu sống cùng nhau hay không thì cũng chẳng giữ được đâu anh ạ. Anh nói anh thương em chật vật, anh muốn em dựa vào anh. Em cứ tưởng khi nghe câu này mình sẽ gật đầu không cần suy nghĩ, thế mà em lại lắc đầu. Em lắc đầu, vì sao ư? Em đã tự lập đến phút này, chuyện em đang gặp chỉ là một vấn đề nhỏ, như chuyện gẫy gót giầy hay hết xăng giữa đường, hay hỏng xe... em cần tự tìm cách giải quyết cho ổn thỏa (Mà mọi chuyện kiểu gì rồi cũng sẽ ổn thôi), nếu em không tự giải quyết được vấn đề nhỏ của em, vậy những vấn đề lớn hơn phát sinh sau này, em sẽ phải làm sao? Em chỉ cần anh bên em động viên giúp đỡ, em chỉ cần anh sẻ chia khó khăn, em không muốn đẩy cho anh toàn bộ rắc rối của em đâu. Em không muốn bám lấy anh như bám lấy tấm phao giữa hồ lớn, buông ra là chết, em cần học bơi hơn. Cuộc đời đã dạy em phải biết tự mình bước đi. Bám víu vào người khác chẳng bao giờ là điều dễ chịu, cho cả hai bên. Cây bưởi trước ngõ nhà bạn em rất lớn, rất vững nhưng em tin là cây chẳng hề mong có tầm gửi bám quanh mình.

Thế nên em sẽ cố gắng tự lo cho mình, đến khi em ổn, đến khi anh yên tâm là em có thể ổn dẫu không có anh bên cạnh, để nếu anh cần anh có thể dựa một chút vào em, cho vơi bớt phần mệt mỏi. Cuộc sống phải xây dựng từ sự cố gắng của cả hai chứ đâu phải từ sự hy sinh gánh vác của riêng  một người, phải không anh?