Sunday 9 March 2014

ngẫm

Mọi đau khổ phiền não trên đời này đều bắt nguồn từ sự không biết hài lòng với những gì mình có.

Sunday 23 February 2014

Nếu em dựa hết vào Anh, thì lúc cần Anh sẽ dựa vào ai?


Hôm nay em vừa từ chối lời đề nghị ngọt ngào của anh: "Anh muốn Em đến ở cùng Anh".

Em chỉ là một cô gái tỉnh lẻ ngờ nghệch. Tha hương xứ người bao năm, thế mà em vẫn trụ vững được đến lúc này, thật chẳng dễ dàng gì. Cũng có những lúc mệt mỏi, em chỉ muốn có ai dang tay ra cho mình vịn vào để em được thảnh thơi sống và đọc. Em thích đọc. Em đọc nhiều những câu chuyện thực tế hơn là những cuốn tiểu thuyết màu hồng. Em thích xem các chương trình dạy cách sống, cách làm hơn là những bộ phim lãng mạn nhiều nước mắt. Bởi em hiểu rằng đời không như là mơ, giấc mơ chỉ đến với các cô công chúa xinh đẹp kiều diễm, còn em bình thường lắm, lại không biết cách thể hiện mình, em chỉ có điểm mạnh là em rất lành và thật thà, vậy thôi.

Em đơn giản và thực tế nên em chẳng thích những người hay nói lời hoa mỹ, em chẳng yêu những người hào nhoáng. Em yêu người đàn ông của gia đình, là Anh. Em yêu anh, càng yêu hơn khi thấy anh biết lo toan cho gia đình, quan tâm chăm sóc ba mẹ, em trai, yêu anh hơn nữa khi thấy anh hết lòng với bạn bè. Vậy thôi.

"Vậy thôi", thế mà cũng có những lúc em chồn chân. Đường đời dài rộng, em cũng có lúc thấy đắn đo vì nghĩ anh chẳng yêu em nhiều. "Vậy thôi", thế mà cũng có những lúc em tủi thân rơi nước mắt. Rồi em lại nắm tay anh đi tiếp. Em tin sẽ đi tiếp cùng anh đến hết quãng đời này.

Thế mà em lại từ chối lời đề nghị ngọt ngào kia. Câu chuyện lẽ ra sẽ khác nếu lời đề nghị này không phải được đưa ra vào lúc em đang chật vật tìm nhà chuyển cửa, đang đau đầu giữa khả năng tài chính của mình và những nơi em muốn, giữa nơi ở có mức tiền hợp lý và những căn nhà xinh xinh có ô cửa lãng mạn. Cuộc sống là thế, cứ phải cân bằng mọi thứ, chẳng thể nào muốn đủ thứ được, anh nhỉ!

Anh nói anh cũng có lúc yếu lòng, anh muốn bên em nhưng cũng sợ đường xa mệt mỏi lại lỏng tay. Em cũng sợ, nhưng nếu đã muốn buông thì dẫu sống cùng nhau hay không thì cũng chẳng giữ được đâu anh ạ. Anh nói anh thương em chật vật, anh muốn em dựa vào anh. Em cứ tưởng khi nghe câu này mình sẽ gật đầu không cần suy nghĩ, thế mà em lại lắc đầu. Em lắc đầu, vì sao ư? Em đã tự lập đến phút này, chuyện em đang gặp chỉ là một vấn đề nhỏ, như chuyện gẫy gót giầy hay hết xăng giữa đường, hay hỏng xe... em cần tự tìm cách giải quyết cho ổn thỏa (Mà mọi chuyện kiểu gì rồi cũng sẽ ổn thôi), nếu em không tự giải quyết được vấn đề nhỏ của em, vậy những vấn đề lớn hơn phát sinh sau này, em sẽ phải làm sao? Em chỉ cần anh bên em động viên giúp đỡ, em chỉ cần anh sẻ chia khó khăn, em không muốn đẩy cho anh toàn bộ rắc rối của em đâu. Em không muốn bám lấy anh như bám lấy tấm phao giữa hồ lớn, buông ra là chết, em cần học bơi hơn. Cuộc đời đã dạy em phải biết tự mình bước đi. Bám víu vào người khác chẳng bao giờ là điều dễ chịu, cho cả hai bên. Cây bưởi trước ngõ nhà bạn em rất lớn, rất vững nhưng em tin là cây chẳng hề mong có tầm gửi bám quanh mình.

Thế nên em sẽ cố gắng tự lo cho mình, đến khi em ổn, đến khi anh yên tâm là em có thể ổn dẫu không có anh bên cạnh, để nếu anh cần anh có thể dựa một chút vào em, cho vơi bớt phần mệt mỏi. Cuộc sống phải xây dựng từ sự cố gắng của cả hai chứ đâu phải từ sự hy sinh gánh vác của riêng  một người, phải không anh?

Tuesday 10 December 2013

Lý do để yêu (1)

Em có vô vàn lý do để yêu thanh phố này. Mà một trong những lý do đó là những café vỉa hè.

Em thích được ngồi nhâm nhi ly café nóng, nghe gió thổi, nhìn nắng đổ, ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố, tán chuyện phiếm, suy nghĩ vu vơ về cuộc đời và nói chuyện với những người lạ. 

Một buồi chiều đẹp trời em đã ngồi ở góc phố quen đó, cầm trong tay tách Capu nóng và kể về những ước mơ nhỏ nhoi của mình với 1 người lạ và một người hơi lạ J. Em chỉ biết bạn bán café, bạn còn lại em thậm chí còn không nhớ được mặt, chắc bạn ấy cũng thế. Ba người ngồi trong tam giác café và nói về những ước mơ xuẩn ngốc của tuổi trẻ. Tất cả cùng nói cùng cười, vui như trẻ thơ. Ai cũng có một ước mơ, một nỗi niềm, một sở thích nho nhỏ, những điều ngốc nghếch nằm trong một giấc mơ con con, chỉ để mơ thôi, chứ không phải để biến thành sự thật. Những câu chuyện mang màu của sự khờ dại, không phải những dự định hái ra tiền, không phải những kế hoạch táo bạo, chỉ là câu chuyện về quán café con con, về hàng cơm yêu thích, về góc nhỏ tự kỷ, về giấc mơ thời trẻ dại…chỉ thế thôi mà chúng em hào hứng như nói về 1 kế hoạch vĩ đại.

Không ai đánh thuế giấc mơ. Có kể ra mới biết không chỉ mình em là kẻ mãi sống mộng mơ giữa thời đại này. 

“Hãy cứ dại khờ hãy cứ ước mơ!”

Monday 5 August 2013

untitle

Hôm nay mình đã làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ với Chị Hiền (1983, hơn tháng nữa sẽ về nhà chồng), nội dung như sau:
- Sắp lấy chồng, chị có thể cho biết chị có tiếc những tháng ngày thanh xuân không?
- Có chứ, tiếc lắm chứ
=> Tâm sự của gái 30+ đấy, cho nên nàng chưa chồng vì nàng thích thế mà thôi :v

Sunday 4 August 2013

Cô gái nhút nhát



Tôi chỉ là một cô gái nhút nhát. Người ngoài nhìn vào có thể thấy tôi sôi nổi tự tin dễ gần. Nhưng tận sâu trong tâm hồn tôi vẫn chỉ là cô bé mới lớn  nhút nhát u sầu. Tôi luôn lo lắng về mọi thứ xung quanh, luôn sợ làm phiền người khác, luôn thấy mình béo mập xấu xí, luôn lo lắng những lời mình nói có vô duyên hay không, luôn sợ bị bỏ rơi...tôi có cả ngàn những thứ lo lắng như thế.

Tôi không biết cách thể hiện sự ngọt ngào với người khác. Tôi không có thói quen thể hiện sự yêu thương của mình với người khác (trừ cháu tôi, tôi có thể ôm cháu cả ngày, hôn hít và dặn dò "dì yêu con lắm"), tôi chỉ có thể âm thầm lặng lẽ bên cạnh người đó mà thôi. Đôi khi tôi thật muốn làm một cử chỉ ấm áp, muốn nói một lời ngọt ngào mà sao quá khó. Tại sao có những người có thể dễ dàng nói ra cảm xúc của mình mà tôi lại không thể làm được điều đó? lời nói chỉ đọng trong đầu chứ chẳng thể thốt ra.

Tôi lại tiếp tục lo sợ nếu tôi không thể thể hiện được cảm xúc của mình thì mọi chuyện sẽ lụi tàn, tôi lại sợ nếu tôi không khiến người ta hiểu được mình thì người sẽ rời xa tôi...tôi lại lo sợ trăm ngàn thứ như vậy.
Plz patient with me, till the day that I am ready. Cause "the most beautiful words I wanted to tell you I haven't said yet..."

Wednesday 12 June 2013

Nắng hè oi ả

Cái nắng mùa hè làm tôi thấy mình có thể phát điên lên được.

Mỗi khi mệt mỏi, tôi thấy thật cô đơn -"sự cô đơn trong mối quan hệ với người khác còn thấm thía hơn nhiều nỗi cô đơn khi chỉ có một mình" - gần đây tôi càng ngày càng cảm nhận được sâu sắc câu nói này, những mối quan hệ nhạt dần khiến tôi thấy mình quá đỗi bơ vơ trước thế giới rộng bao la này. Tôi chỉ là một cá thể nhỏ nhoi giữa dòng xoáy cuộc sống, tôi đã từng tưởng có thể một mình bước tới mọi con đường tôi muốn, nhưng hóa ra có rất nhiều việc ngoài tầm với của mình, tôi chỉ như chú cá nhỏ đuổi theo cầu vồng mà thôi. Tôi thật ngây thơ.

Mùa hè nóng bức. Tôi đã không còn nghĩ về những điều mất mát. Bởi tất cả đã qua, qua rồi. Như ánh mặt trời rạng rỡ hôm nào đã vĩnh viễn biến mất.

Tôi muốn được yêu thương, muốn có một bờ vai tựa vào khi muốn khóc, muốn có một bàn tay nắm lấy khi run rẩy. Phải, tôi chỉ muốn được yêu thương mà thôi.

Stupid




Trí não dặn dò rằng tôi nên làm thế này, nên xử sự thế đó. Nhưng cảm xúc của tôi chẳng để tôi làm như những gì tôi nghĩ mà cứ đẩy tôi đi trật đường ray mà tôi đã cố vạch ra bất chấp nỗ lực của chính tôi.

Xét cho cùng thì tôi sống quá cảm tính cá nhân, điều đó khiến tôi gặp khó khăn trong việc kết nối với thế giới bên ngoài và làm nứt gãy một số mối quan hệ mà tôi đang có.
Càng coi trọng mối quan hệ của mình bao nhiêu thì tôi càng không thể dùng lý trí để điều khiển cảm xúc của mình được bấy nhiêu.  

Nhưng "Không làm khác được"!